Buồn Thương Chốn Củ
07/07/2013
Tôi trở về thăm lại trốn củ
Thấy cảnh xưa thây đổi nhiều rồi
Cái niềm thương bao năm ấp ủ
Giờ còn lại buồn rũ mà thôi.
Lòng thương xót mắt buồn rũ rượi
Thấy quạnh hiu không gió bụi người quen
Trong cuộc đời theo dòng đẩy bon chen
Cảm nghĩ trong tôi hay thối đời là thế .
Tôi về đây trong niềm hằng trông đợi
Cảnh xưa còn đó người thì rong rủi đâu rồi
Tôi về đây trong niềm hằng trông đợi
Cảnh xưa còn đó người thì rong rủi đâu rồi
Tôi về đây buồn cảm trong tôi
Thấy những người thân thương còn nhằn nhọc.
Tôi về đây lòng muốn bật khóc
Thấy những người thân thương còn nhằn nhọc.
Tôi về đây lòng muốn bật khóc
Nhưng nước mắt đã ứ động trong tim
Tôi về đây với bao nổi niềm
Chiều hoang tím hòang hôn dâng lịm
Tôi về đây lê chân đi kiếm
Lại những gì còn đang lỡ dỡ
Tôi về đây thấy trong lòng bỡ ngỡ
Ôi cuộc đời bao sự đổi thay
Tôi về đây với bao nổi niềm
Chiều hoang tím hòang hôn dâng lịm
Tôi về đây lê chân đi kiếm
Lại những gì còn đang lỡ dỡ
Tôi về đây thấy trong lòng bỡ ngỡ
Ôi cuộc đời bao sự đổi thay
Sao không cho tốt lên với từng ngày
Cứ kéo dài sự buồn đau thế
Tôi về đây vùi câu kể lễ
Ôi những gì mất mát hãy cho đi
Tôi về đây bạn củ mong nhớ chỉ thì
Khói thuốc với rượu nồng say vị
Chỉ còn thương tủi với 2 người tâm sự
Bóng đêm dài nghe lạnh hồn phai
Chỉ còn thương tủi với 2 người tâm sự
Bóng đêm dài nghe lạnh hồn phai
Nói gì đây cho tan niềm thương tủi
Bao tao phùng như chức nữ với ngưu lang
Tôi vẫn mong nối nhịp cầu ô thướt
Cho tất cả tìm đến nhau thật dể
Nổi lòng sao đau niềm nhân thế
Đau thân phận đau cho kiếp số
Tôi về đây mong vùi sâu lắp hố
Bể oan cường do bởi nơi đâu
Tôi về đây mong nối kết nhau
Những tình thân ta xây dựng lại
Xóa tan đi ưu phiền áo nảo
Bể nghiệp oan của mối hận lòng
Giải tan đi đau khổ chất trồng
Một đời người với bao năm gắn bó
Tôi về đây tìm nguồn tẩy xóa
Những vết lem làm xấu tình thương
Tôi về đây mong sao tháo bỏ
Những cái lòng ích kỷ cực đoan
Tự buột nhau trong vòng lắm nghiệp oan
Làm xô ngã một tường yêu vững chất
Tôi về đây mong sao tháo ráp
Cấy lại mầm thương yêu với thân tình
Trong nỗi trôi giữa giòng đời nghiệt ngã
Tôi đã từng buông bỏ cả niềm tin
áng có những thứ thuộc về mình
Nhưng đã mất bất ngờ nghiệt ngã
Tôi bước đi với con đường lủi thủi
Muốn lánh xa tất cả những ân tình
Tôi không muốn vai thêm hy vọng sống
Những nợ nằn khó thể trả cho xong
Tôi không muốn sống đời nhờ tạm
Biến mình thành vô dụng dở công
Tôi muốn đứng lên nhưng không còn sức
Vì đầy mình những thương tích mới tanh
Đã nhiều lần lẫn quẫn lanh quanh
Không thoát được ra cái vòng oan trái
Thân tàn tạ thất thần thoát dạ
Bước nặng nề trí nảo có hờ không
Bị chao choán không biết hướng về đâu
Mất phương định phó mặc cho dòng trôi nổi
Biển đời kia gió giật sóng bồi
Trôi lơ lững không bến chờ an dạ
Những tình thân hai phương trời xa lạ
Có mấy ngày hội ngộ lại nhau
Nhớ gì đây với tràn đầy những nỗi đau
Trong tiềm thức lẫn hòa niềm yêu mến
Nhớ khoanh khoắt cổi lòng buông thả
Có một người đã đến trao cả nổi cảm thông
Cầm bằng như trời gieo lại mầm cuộc sống
Là tái sinh của cuộc đời hư hỏng
Hư số phần hư kiếp sống mong manh
Sao oan trái cứ đến tìm hoài vậy
Ta ghét ngươi đừng phiền người ta nữa
Nó như vô tình vô cảm hóa
Đi khắp nơi để đau khổ bao người
Người tôi yêu cũng đâu rồi
Đời không chung vùng đất
Nhưng nào bởi xa lắc xa lơ
Tưởng đã thấy bến bờ hạnh phúc
Nhưng nào ngờ không gian xa ngút
Là tháng ngày đứng đợi nhớ mong
Thời gian kia không làm xanh mạch sống
Cứ giởn đùa khi nhỏ giọt khi không
Trái tim nồng bõng mòn tan vở
Rồi đóng băng trong buốt giá tâm hồn
Muốn đi tìm một chổ tự vùi chôn
Nhưng chạy trốn đó là hèn hạ
Không thể để mặc cho oan trái tung hoành
Tự nhũ lòng đừng lung lăng ý nghĩ
Hãy quuyết trí cấy lại niềm tin
Khi con tim ta còn nhịp đập
Khi dòng máu nầy vẫn nặng những thâm ân
Ta chưa tròn chưa đền xong thỏa
Nếu buôn bỏ thật xấu hổ kiếp người
Hiểu biết từ đâu mà có
Có từ đâu đáp lại chưa nào
Đành hủy diệt trong một chút sao
Uổng công tạo uổng bao năm còn nhờ tựa
Trách hóa công không công bình luật đạo
Nghĩ thoáng lòng chất oan nghiệp kiếp nào
Giờ trả quả cho những sai lầm tưởng nhỏ
Ngọn lửa nhỏ tưởng chừng bình thường quá
Có nào ngờ làm rụi cả tương lai
Bao tháng ngày buồn đốt thời gian
Cho nó cháy sao không cháy tan đau khổ
Giọt nước tràn ly ai khéo bày khéo vẽ
Những ân tình ai khéo xé khéo chia
Hay tự mình tấm lòng nhỏ mọn mong manh
Không che ấm giữa dòng đời giá lạnh
Không chùm vững trước đổi thay thế cuộc
Để rách toạt cả những yêu thương
Hay tình yêu mình nhỏ hơn lòng ích kỷ
Không đẩy nổi những sai nghĩ sai làm
Tôi về đây trước những gì thay đổi
Những người xưa đều ngã lói đi riêng
Kẻ lao đao kẻ khổ liên miên
Kẻ thất nghiệp kẻ nhà cao lớn
Kẻ bê tha kẻ vững bền sự nghiệp
Sau những bước đi sau tôi không đuổi kiệp
Trước những người đã từng đứng sau tôi
Tránh chông gai lại lách nhằm trơn trợt
Âu số phần ai chạy thoát khỏi đâu
Cố nghĩ nhiều mơ tưởng chỉ cưỡng cầu
Vòng oan trái có ai giống ai đâu
Có người bị nhẹ có người tổn trọng thương
Con mất cha vợ phải xa chồng
Hay chém giết chỉ vì một hờn ghen nhỏ mọn
Chồng đánh vợ con lại chưởi cha
Nhà tan nát vợ chồng tự nhau bôi bác
Tranh tình yêu giết lấy kẻ thù
Nong chiếm trọn nhưng rồi mất tất cả thôi
Kẻ thua chết còn người tàn tạ
Cũng vào vòng lao lý khổ đau
Xét ra xem đã có ai thắng được ai nào
Tôi về đây mong vùi sâu lắp hố
Bể oan cường do bởi nơi đâu
Tôi về đây mong nối kết nhau
Những tình thân ta xây dựng lại
Xóa tan đi ưu phiền áo nảo
Bể nghiệp oan của mối hận lòng
Giải tan đi đau khổ chất trồng
Một đời người với bao năm gắn bó
Tôi về đây tìm nguồn tẩy xóa
Những vết lem làm xấu tình thương
Tôi về đây mong sao tháo bỏ
Những cái lòng ích kỷ cực đoan
Tự buột nhau trong vòng lắm nghiệp oan
Làm xô ngã một tường yêu vững chất
Tôi về đây mong sao tháo ráp
Cấy lại mầm thương yêu với thân tình
Trong nỗi trôi giữa giòng đời nghiệt ngã
Tôi đã từng buông bỏ cả niềm tin
áng có những thứ thuộc về mình
Nhưng đã mất bất ngờ nghiệt ngã
Tôi bước đi với con đường lủi thủi
Muốn lánh xa tất cả những ân tình
Tôi không muốn vai thêm hy vọng sống
Những nợ nằn khó thể trả cho xong
Tôi không muốn sống đời nhờ tạm
Biến mình thành vô dụng dở công
Tôi muốn đứng lên nhưng không còn sức
Vì đầy mình những thương tích mới tanh
Đã nhiều lần lẫn quẫn lanh quanh
Không thoát được ra cái vòng oan trái
Thân tàn tạ thất thần thoát dạ
Bước nặng nề trí nảo có hờ không
Bị chao choán không biết hướng về đâu
Mất phương định phó mặc cho dòng trôi nổi
Biển đời kia gió giật sóng bồi
Trôi lơ lững không bến chờ an dạ
Những tình thân hai phương trời xa lạ
Có mấy ngày hội ngộ lại nhau
Nhớ gì đây với tràn đầy những nỗi đau
Trong tiềm thức lẫn hòa niềm yêu mến
Nhớ khoanh khoắt cổi lòng buông thả
Có một người đã đến trao cả nổi cảm thông
Cầm bằng như trời gieo lại mầm cuộc sống
Là tái sinh của cuộc đời hư hỏng
Hư số phần hư kiếp sống mong manh
Sao oan trái cứ đến tìm hoài vậy
Ta ghét ngươi đừng phiền người ta nữa
Nó như vô tình vô cảm hóa
Đi khắp nơi để đau khổ bao người
Người tôi yêu cũng đâu rồi
Đời không chung vùng đất
Nhưng nào bởi xa lắc xa lơ
Tưởng đã thấy bến bờ hạnh phúc
Nhưng nào ngờ không gian xa ngút
Là tháng ngày đứng đợi nhớ mong
Thời gian kia không làm xanh mạch sống
Cứ giởn đùa khi nhỏ giọt khi không
Trái tim nồng bõng mòn tan vở
Rồi đóng băng trong buốt giá tâm hồn
Muốn đi tìm một chổ tự vùi chôn
Nhưng chạy trốn đó là hèn hạ
Không thể để mặc cho oan trái tung hoành
Tự nhũ lòng đừng lung lăng ý nghĩ
Hãy quuyết trí cấy lại niềm tin
Khi con tim ta còn nhịp đập
Khi dòng máu nầy vẫn nặng những thâm ân
Ta chưa tròn chưa đền xong thỏa
Nếu buôn bỏ thật xấu hổ kiếp người
Hiểu biết từ đâu mà có
Có từ đâu đáp lại chưa nào
Đành hủy diệt trong một chút sao
Uổng công tạo uổng bao năm còn nhờ tựa
Trách hóa công không công bình luật đạo
Nghĩ thoáng lòng chất oan nghiệp kiếp nào
Giờ trả quả cho những sai lầm tưởng nhỏ
Ngọn lửa nhỏ tưởng chừng bình thường quá
Có nào ngờ làm rụi cả tương lai
Bao tháng ngày buồn đốt thời gian
Cho nó cháy sao không cháy tan đau khổ
Giọt nước tràn ly ai khéo bày khéo vẽ
Những ân tình ai khéo xé khéo chia
Hay tự mình tấm lòng nhỏ mọn mong manh
Không che ấm giữa dòng đời giá lạnh
Không chùm vững trước đổi thay thế cuộc
Để rách toạt cả những yêu thương
Hay tình yêu mình nhỏ hơn lòng ích kỷ
Không đẩy nổi những sai nghĩ sai làm
Tôi về đây trước những gì thay đổi
Những người xưa đều ngã lói đi riêng
Kẻ lao đao kẻ khổ liên miên
Kẻ thất nghiệp kẻ nhà cao lớn
Kẻ bê tha kẻ vững bền sự nghiệp
Sau những bước đi sau tôi không đuổi kiệp
Trước những người đã từng đứng sau tôi
Tránh chông gai lại lách nhằm trơn trợt
Âu số phần ai chạy thoát khỏi đâu
Cố nghĩ nhiều mơ tưởng chỉ cưỡng cầu
Vòng oan trái có ai giống ai đâu
Có người bị nhẹ có người tổn trọng thương
Con mất cha vợ phải xa chồng
Hay chém giết chỉ vì một hờn ghen nhỏ mọn
Chồng đánh vợ con lại chưởi cha
Nhà tan nát vợ chồng tự nhau bôi bác
Tranh tình yêu giết lấy kẻ thù
Nong chiếm trọn nhưng rồi mất tất cả thôi
Kẻ thua chết còn người tàn tạ
Cũng vào vòng lao lý khổ đau
Xét ra xem đã có ai thắng được ai nào
Đều thua cả và gục ngã dưới những nghĩ suy nông nỗi
Khi yêu nhau cũng vì nhau nóng vội
Rồi hờn ghen rồi tự đọa khổ cũng nóng vội cho nhau
Nhìn dòng đời suối lệ muốn tuôn trào
Nhưng đã không còn nước mắt
Lòng khô khang tưởng đã cháy thành tro bụi
Nhiều khi ý nghĩ chỉ là những điều hủy diệt
Cho tiêu tan tất cả yêu thương và thù hận
Cho con người không còn thấy mặt nhau
Cho ta không còn gặp bao vướng mắt
Cho những người tồi tác không còn
Cho ta không còn trên cổi thế
Giữa giòng người luôn chỉ biết riêng thân
Sự yêu thương muốn giành trọn của ta là mãi
Một sự nhằm cũng làm cho sự ích kỷ hung tàn
Chỉ muốn nhận chứ cho đi thì chẳng
Khi nhỡ nhằm bị xâm phạm cái ác sẽ lộ ra
Trước thực tế ai cũng ngỡ ngàn
Vì sự thật không thể trở thành có thể
Đến được với nhau là một điều không dể
Sao lòng người dị kỷ để tự đẩy xa đi
Còn gần nhau có chất vui gì
Khi ích kỷ luôn chỉ biết mình không thông cảm
Còn xa nhau chưa chất là điều không tốt
Vì cuộc đời lận đận trói buột nhau chi
Đau lòng hai chữ chia ly
Bên nhau nghiệt ngã chất gì sẽ vui
Muốn đẩy lùi đi sự nghiệt ngã
Có muôn người vẫn cùng hướng như ta
Nhưng thực tế tại sao khó quá
Cũng bởi vì sự nọ sự kia
Vì lòng người có khuôn tình nghĩa
Khi yêu nhau cũng vì nhau nóng vội
Rồi hờn ghen rồi tự đọa khổ cũng nóng vội cho nhau
Nhìn dòng đời suối lệ muốn tuôn trào
Nhưng đã không còn nước mắt
Lòng khô khang tưởng đã cháy thành tro bụi
Nhiều khi ý nghĩ chỉ là những điều hủy diệt
Cho tiêu tan tất cả yêu thương và thù hận
Cho con người không còn thấy mặt nhau
Cho ta không còn gặp bao vướng mắt
Cho những người tồi tác không còn
Cho ta không còn trên cổi thế
Giữa giòng người luôn chỉ biết riêng thân
Sự yêu thương muốn giành trọn của ta là mãi
Một sự nhằm cũng làm cho sự ích kỷ hung tàn
Chỉ muốn nhận chứ cho đi thì chẳng
Khi nhỡ nhằm bị xâm phạm cái ác sẽ lộ ra
Trước thực tế ai cũng ngỡ ngàn
Vì sự thật không thể trở thành có thể
Đến được với nhau là một điều không dể
Sao lòng người dị kỷ để tự đẩy xa đi
Còn gần nhau có chất vui gì
Khi ích kỷ luôn chỉ biết mình không thông cảm
Còn xa nhau chưa chất là điều không tốt
Vì cuộc đời lận đận trói buột nhau chi
Đau lòng hai chữ chia ly
Bên nhau nghiệt ngã chất gì sẽ vui
Muốn đẩy lùi đi sự nghiệt ngã
Có muôn người vẫn cùng hướng như ta
Nhưng thực tế tại sao khó quá
Cũng bởi vì sự nọ sự kia
Vì lòng người có khuôn tình nghĩa
Nhưng trong lòng luôn có ranh giới phân chia
Phải làm sao hướng về chung một điểm
Điểm chơn như tấm thiện cho là nhận
Là cho sự yêu thương và thông cảm
Và nhận lấy cái bổn phận xây hạnh phúc cho người
Là bỏ đi tấm lòng riêng ích kỷ
Và sống biết cạn nghĩ cho nhau
Là bao dung rộng lượng và tha thứ
Chấp nhận cho đi chứ không tiếc đòi
Không để mình mong lung trong oán hận
Để dậy niềm hung ác và sát phạt
Tự giữ lòng son dù đời bội bạc
Nhìn người lòng thúi nát nát cũng chớ khinh
Giúp được nhau và tha thứ
Ngoài bản năng ta phải biết điều nhã nhận
Thà một mình ta sống đời cô độc
Hơn có người ta dở khóc dở vui
Một mình ta dẫu có ngậm ngùi
Nhưng ta không ngậm ngùi vì lẽ đó
Nà ta thương cảm cho tất cả dòng đời tất tả
Phải làm sao hướng về chung một điểm
Điểm chơn như tấm thiện cho là nhận
Là cho sự yêu thương và thông cảm
Và nhận lấy cái bổn phận xây hạnh phúc cho người
Là bỏ đi tấm lòng riêng ích kỷ
Và sống biết cạn nghĩ cho nhau
Là bao dung rộng lượng và tha thứ
Chấp nhận cho đi chứ không tiếc đòi
Không để mình mong lung trong oán hận
Để dậy niềm hung ác và sát phạt
Tự giữ lòng son dù đời bội bạc
Nhìn người lòng thúi nát nát cũng chớ khinh
Giúp được nhau và tha thứ
Ngoài bản năng ta phải biết điều nhã nhận
Thà một mình ta sống đời cô độc
Hơn có người ta dở khóc dở vui
Một mình ta dẫu có ngậm ngùi
Nhưng ta không ngậm ngùi vì lẽ đó
Nà ta thương cảm cho tất cả dòng đời tất tả
Đẩy xô nhau làm xiu ngã công trình
Sự yêu thương là bình minh soi rọi
Sáng muôn đường cả kẽ lá bụi cây
Sự ích kỷ là bóng tối bao trùm đường xá
Không đuốc đèn sẽ sa ngã mà thôi
Nên hãy tạo trong nhau một tình thương mãi mãi
Hơn cả kim cương vững chất trường tồn
Sáng muôn đường cả kẽ lá bụi cây
Sự ích kỷ là bóng tối bao trùm đường xá
Không đuốc đèn sẽ sa ngã mà thôi
Nên hãy tạo trong nhau một tình thương mãi mãi
Hơn cả kim cương vững chất trường tồn
Khi tình người lúc mưa lúc nắng
Kiếp con người tục trần quá ngắn
Không đủ đâu cho những yêu thương
Đừng đi theo nữa cái bản tâm nhân ngã
Tự hỏi lòng mình trước khi xét đến người
Tôi về đây thăm lại trốn củ
Lòng ấp ủ buồn rủ niềm thương
Tôi vê đây kéo sợi vấn vương
Ôi yêu thương vẫn còn trông đợi.
7/7/2013
--------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét