25/10/2020
Một mình lặng lẽ chơi vơi
Nỗi buồn hồi ức dậy khơi nhói lòng
Chập chùng trong cõi hư không
Trái tim hoang lạnh đêm đông rã rời
Rèm mi bỗng ướt lệ rơi
Ngỡ như sương tuyết giữa trời sát soe
Cuộc tình ngan trái éo loe
Để đời cay đắng mà nghe não nùng
Ước mơ hơi ấm tình chung
Tan vào hư ảo lạnh lùng gió mưa
Nhớ thương một thoáng hương thừa
Cho tim vụn vỡ như vừa biệt ly
Ngày người cất bước vu quy
Là ngày tôi chết liệm đi cuộc đời
Ngày người môi đỏ rộn cười
Là ngày tôi dấu lệ rơi ngập lòng
Là ngày tận thế bão giông
Đất lỡ trời long dậy sóng trùng dương
Là ngày sao rụng tan thương
Lời cầu nghiện chúc nồng hương cho người
Là đêm mơ ánh mặt trời
Cho người hạnh phúc cuộc đời bình an
Là cơn động đất kinh hoàng
Tôi không ngồi vững rớt hàng châu sa
Như cơn hồng thủy cuốn qua
Mưa giông lũ lụt buồn mà thê lương
Nếu mai lạc bước bên đường
Vô tình gặp lại người thương thật lòng
Vẫn còn mơ ước trông mong
Vẫn còn yêu mãi tình nồng chưa phai
Mùa đông gió lạnh đêm dài
Vẫn mong em tựa bờ vai tôi này
Cho xua tan mọi đắng cay
Tình yêu nhịp thở ấm say nồng nàn
Để cho sống lại thời gian
Môi xinh mắt biếc dịu dàng bàn tay
Sắc son tình chẳng đổi thay
Cho đêm đông lạnh tràn đầy khát khao
Chẳng chờ năm tháng nhạt màu
Tình là ánh sáng sưởi vào trái tim
Một mình anh lại gọi tên
Đêm đông lạnh hỡi nhớ em rất nhiều
Anh gom tất cả chất chiu
Của trời đông lạnh xõa liều vô biên
Cho tim vỡ nát hết riêng
Nổi buồn hóa gió loang miền hư vô
Để trong vũ trụ mơ hồ
Không còn những mảnh sao cô đơn buồn
Như mùa đông đến bên tường
Em còn chờ đợi xuân hường duyên trao
Như chưa từng có hôm nao
Một ngày đông đó ngẹn ngào lòng anh
Từ ly cất bước sao đành
Vu quy em phụ tình anh lỡ làng
Để giờ một cõi đêm hoang
Mình anh lặng lẽ bàng hoàng xót xa
Đông ơi sương gió lạnh qua
Có hơn cái lạnh tim mà vỡ tan
Ngồi trong cõi nhớ mơ màng
Thôi rồi bóng dáng dịu dàng còn đâu
Hồng hoang ngơ ngẩn địa cầu
Một màu cây cỏ ngã sầu lặng thinh
Như ngày sụp đổ công trình
Chìm trong vô tận mắt nhìn tối thui
TTTK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét