30/08/2009
("Ngồi Nhớ Người Tình" viết vào 30/08/2009 gồm 132 câu, sau một ngày tức 31/08/2009 viết bài "Thương Nhớ Người Tình" cũng 132 câu. Nhưng giờ chỉ còn lẻ loi lại một bài. Thuở ấy tui chưa biết enternet là gì, cũng không xài điện thoại, chỉ viết lưu bút vào vỡ trắng, đến năm 2012 mới biết cái mạng xã hội là như thế nào, nhưng năm 2014 máy lưu bút từ những cuốn vở không còn, số đã vứt số đã vô tình thành phế liệu, đời là vậy, tất cả trả hư không, có gì phải đa mang để muộn phiền, chỉ còn 4 5 bài úp lên mạng 2013. Như một thời không may mà khổ nhây một đời :
Từ ngày lên đất Bình Dương
Nữa năm trở lại người thương theo chồng
Thấm đời chán ngán long đong
Khó nghèo chẳng thể đẹp lòng thương yêu
Nữa đời sương gió rong rêu
Bên vai chẳng mảnh tình yêu sưởi lòng
Thôi thì số phận không mong
Nói chi thêm nữa cũng không hơn là
....cầu cho cuộc sống an hòa.... )
🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂
Ngoài trời mưa đổ ào ào
Xa em chẳng biết ngày nao tương phùng
Thương cho kẻ ở nghìn trùng
Chờ người xa cách lạnh lùng nhớ mong
Nhớ sao một buổi trời trong
Dìu nhau qua phố người đông dập dìu
Nhớ sao đêm tối hắt hiu
Tìm nhau tâm sự bao điều thân thương
Ngọn đèn điện ấy sáng đường
Căn phòng lạnh ấy ngát hương tình người
Rồi đây khi đã xa xôi
Bao giờ trở lại đêm ngồi bên nhau
Rời nhau tim ruột thoắt đau
Vầng trăng ở nở lấy dao cắt lìa
Nước trong in ánh trăng kia
Nào đành khuấy nước lịm chìa tan yêu
Tình ta chưa được suông chiều
Đối lưng mà bước lòng kêu gọi lòng
Trái tim nó đập bòng bong
Tức tình chưa trọn nên không chịu ngừng
Một lần lòng đã thích ưng
Làm sao đành nở quay lưng cách tình
Yêu như tất cả lòng mình
Ước mơ xây đắp gia đình yêu thương
Nhưng nào liều lĩnh khởi trương
Khi còn thiếu thốn nhiều đường chăm lo
Cần đời cuộc sống ấm no
Và tình chung thủy một kho tốt hoài
Yêu nhau mong ước tương lai
Tình ta xây đắp ngày mai vững bền
Phải quàng cuộc sống cho nên
Cho nhau hạnh phúc bình yên con đường
Yêu nhau chặt một tình thương
Nào đành người phải gió sương ngậm ngùi
Cho người hạnh phúc an vui
An nhiên cười nói khi tui vẫn còn
Dù mình có phải héo hon
Chứ đâu gieo lụy tủi hờn cho ai
Lo đời hai đứa chung vai
Đâu mong gánh nặng để ai nhọc nhằn
Dù xa nhưng dạ vẫn gần
Vì tình gìn giữ còn cần sợ chi
An tâm vững bước ra đi
Tìm nơi lành tốt để quy nhau về
Nụ cười chất chứa đam mê
Nhìn trong đôi mắt tràn trề yêu thương
Luyến lưu lòng thấy vấn vương
Rời chân lòng nặng con đường cách xa
Bao giờ anh đến thăm nhà
Cầu hôn hỏi cưới để ta có nàng
Là khi cuộc sống rỡ ràng
Đời vui đã được vững an trọn lành
Giữ niềm hạnh phúc trong xanh
Bước đi không nở cũng đành mà thôi
Ai xuôi ta cặp tình đôi
Yêu thương quá đỗi để rồi vắng xa
Nhớ sao giọng nói thiết tha
Nụ cười tự chớm hiền hòa đáng yêu
Cho anh mong một tấm liều
Nhưng không vì thế gây điều cạn suy
Lo là lo buổi ra đi
Lo ngày gặp lại có gì đổi thay
Biết đâu xấu tốt những ngày
Biết thành hay bại biết dày làm sao
Biết người còn có đợi nhau
Hay vì sự thúc nên trao phận người
Thời gian nào đợi một thời
Không gian là cả một trời hư vô
Hạn thời cây cỏ héo khô
Thiếu tình chẳng biết đẩy xô thế nào
Sóng đời còn lượn mấy trào
Thuyền kia biết đậu chỗ nào an nơi
Vắng nhau còn động lại lời
Vì tình cố gắn tạo đời đẹp hơn
Lời sao êm dịu ngọt chơn
Lòng luôn ghi khắc nào sờn mất đi
Kẻ quê người ở xa thuỳ
Kẻ thôn người phố bước đi quay quằn
Hai quê một nước cũng gần
Chung miền khác tỉnh bước chân khó gì
Nhưng mà hoàn cảnh nhiều khi
Trớ trêu số phận ngăn đi tìm người
Đời nhiều cái phận trong đời
Khi làm chưa thỏa nào lơi dễ gì
Nợ tình nợ nghĩa nặng đì
Vai mang gánh nặng nên đi nhọc nhằn
Vật còn phân giá lường cân
Sự tình lắm điệu xin cần cảm thông
Hiểu nhau đặng tốt tấm lòng
Bao người ích kỷ cũng vong cái tình
Hiểu nhau rung cảm mắt nhìn
Thấy bao hoàn cảnh sự tình lao đao
Yêu nhau mới sống vì nhau
Quý nhau lòng mới thanh cao đẹp lành
Cho nhau nào ngại nào trành
Dầu yêu gần cái giới ranh khổ buồn
Nào lòng ngăn cách chạnh buông
Bởi vì chưa được xuôi nguồn mà thôi
Chưa gieo nào phải hư rồi
Vì mùa đợi đúng nên thời mà gieo
Yêu nhau nào buột cái eo
Để khi ngoặc cảnh rồi trèo không qua
Cho nhau chưa đủ mặn mà
Nhưng tình thì đã đậm đà nồng hương
Nụ cười ánh mắt dễ thương
Đêm ngồi mong nhớ ngày thường ước mơ
Ước mơ khi đến chẳng ngờ
Mà đi lặng lẽ không giờ hẹn khi
Mộng ngày em lễ vu quy
Buồn chi để lệ chia ly ngậm ngùi
Ngắn dài mi ướt thương rơi
Mỏi mòn giọng nói xuống hơi rối bời
Biết là ta chẳng chung thời
Nhưng ta quyết hướng một đời cùng nhau
Bầu trời còn có nhiều màu
Không gian còn bị xáo trào đục trong
Đất kia dẫu rộng mênh mông
Vòng quay trở lại tuần hoàn như xưa
Thời trời nhiều lúc nắng mưa
Tình đời dầu có lúc thưa lúc dầy
Tình ta quyết chẳng đổi thay
Mặc đời xô đẩy lòng hoài vững tin
Cái tình đã định nên hình
Đặt vào tim óc ta nhìn đẹp sao
Tình là sự sống của nhau
Nghĩa là mạch máu tế bào trái tim
Một ngày gần đến nhẹ êm
Tình anh sẽ với tình em kết liền
Bên nhau xua hết ưu phiền
Cùng xây hạnh phúc ngọt hiền cho nhau
Em ơi đất rộng trời cao
Hãy tin tình sẽ rồi mau được thành
Ngắm nhìn hoa trắng phủ quanh
Xa em giây phút lòng anh rất buồn
TRỊNH QUỐC NHƠN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét