TRẦN THẾ MỸ
( Nhân vật trong Bao Thanh Thiên truyện
Trát Mỹ Án tập)
17/06/2020
(Hôm qua viết về đàn bà
Phan Kim Liên kẻ dâm tà lang tâm
Hôm nay để có công bằng
Bình Trần Thế Mỹ đàn ông bạc tình )
Ngán ngẫm tình đời những bất công
Anh hùng quân tử biết đâu lòng
Hàn vi một thuở ân tình trọng
Phú quý được thời phụ ngãi vong
Lên cát quen hương danh lợi vọng
Xuống đài quên sắc cũ ân nồng
Trăm năm máy kẻ ngờ đời mỏng
Chớ để lạc duyên tiếc cũng xong
Thương nàng son sắc một lòng
Vì chồng vất vả long đong chẳng sờn
Tháng ngày gian khó chẳng hờn
Lo chồng ăn học lo con ấm lành
Sớm hôm tần tảo luân canh
Ngày ra nương rẫy đêm thanh thêu thùa
Vui khi con trẻ nô đùa
An lòng chồng gắn mấy mùa văn thơ
Ước mong hạnh phúc cậy nhờ
Công danh đổ đạt thỏa chờ bấy lâu
Nàng nào than vãn lo âu
Mặc tình nhạt sắc hương sầu nắng sương
Một lòng chăm chút yêu thương
Quan tâm cổ động chia nhường buồn vui
Niềm tin vững bước chớ lùi
Gian nan vượt được đến thời hỉ an
Mấy mùa thu cách quan san
Chàng đi thi cử để nàng nhớ mong
Lụy sầu bao đợt tuôn dòng
Vọng phu đứng ngóng mà chồng về chưa
Quê nghèo đạm bạc muối dưa
Mà tình son sắc cho vừa thủy chung
Tháng năm chất nặng lạnh lùng
Con thơ hai đứa đã cùng lớn khôn
Thương cha nhắc nhở sớm hôm
Mẹ con coi cút nổi buồn chơi vơi
Ba năm mà vẫn chưa về
Biệt tâm dặm cánh chim trời trùng xa
Nhớ thương da diết thiết tha
Nàng đành quyết chí đường xa tìm chồng
Ngày đêm chẳng quản long đong
Mẹ con đùm bọc tìm tòng người xưa
Trèo non lội suối nắng mưa
Kinh thành lạ chốn xót đưa thoắt lòng
Đền bù được đáp toại công
Trời không phụ kẻ có lòng hảo tâm
Đâu ngờ dâu bể thăng trầm
Người xưa quảnh mặt đành tâm không nhìn
Buông lời mai mỉa chê khinh
Không còn nhớ thuở nặng tình hàn vi
Được giàu sang quý vong nghì
Chê người đói rách nhạt thì xinh tươi
Gặp nhau tưởng trọn niềm vui
Ai ngờ giông tố dậy khơi tan bành
Quên đi ân ái duyên lành
Không lòng xót nghĩ dạ đành đổi thay
Chuyện đời quả báo đáo lai
Gieo chi nghiệp trướng nào dài được lâu
Thương tâm nghẹn nổi uất sầu
Cũng đành gạt lệ quay đầu rời xa
Giận Trần Thế Mỹ quả là
Một tên bội bạc mất mà lương tâm
Vội vong nghĩa nặng tình thâm
Quên con bỏ vợ nát bầm yêu thương
Một người vợ tốt thuần lương
Yêu chồng chung thủy dịu dường hiền ngoan
Sao không trân trọng sắc son
Mê danh đấm sắc gãy mòn ân duyên
Bẻ đôi tan vỡ câu nghiền
Để người xưa phải truân truyên khổ sầu
Lương tâm chó cắn vụn nhầu
Đất trời cảm cảnh thương sầu xót thay
Thương người chung thủy thẳng ngay
Phải lâm nghiệt ngã đắng cay muôn phần
Giận tên bạc bẽo phủ phàn
Được thời áo gấm vội vàng phủi duyên
Chữ đồng gắn kết lâu bền
Sao đành thấy nguyệt thời quên đi đèn
Kinh thành danh lợi đua chen
Chạy theo hào nhoáng trắng đen đổi giời
Sa hoa phố hội vui chơi
Quên người đợi cửa đứng ngồi trông mong
Đành tâm sanh dạ phụ vong
Theo hương sắc mới phụ nồng duyên xưa
Cảnh nghèo khấn khít sớm trưa
Gian nan nào ngại nắng mưa dòng đời
Thương chồng nhan sắc bỏ lơi
Nhạt phai vì bởi nặng đời lo toan
Quản đâu hình vóc hao mòn
Miễn sao gia đạo vẹn tròn ấm êm
Sao chàng chẳng nghĩ thương thêm
Mà mê gái đẹp mến tìm nguyệt xa
Còn đâu ân ái mặn mà
Sao đành lạc phím phôi pha tiếng lòng
Đi theo lời gọi ru nồng
Của tình lơi lả bẻ đồng duyên xưa
Tạo bao lầm lỗi quá bừa
Để đời nhơ nhuốt đổi thừa oan khiêng
Ngàn năm miệng thế trách phiền
Mang danh bội bạc lưu truyền thế nhân
Anh hùng quân tử tiết thân
Sao không giữ đạo nghĩa ân con người
Thủy chung son sắc rạng ngời
Ngàn năm vẫn rõ tuyệt vời ngợi ca
Mới nên giá trị ngọc ngà
Đáng trao lấy dạ hợp hòa đinh ninh
Trăm năm hai chữ ân tình
Vẹn gìn sau trước lòng mình chớ lơi
Niềm tin lẽ sống cuộc đời
Đừng gieo bội bạc rã rời nhân tâm
Vợ chồng chung thủy sắc cầm
Đừng cho nhạt tím phai thầm lụy đau
Vườn xa chẳng ngã sắc màu
Chạy theo bóng nguyệt quên rào nước trong
Để cho phiền ái tủi lòng
Nợ đời vai trả một dòng trầm luân
Chữ yêu đã dạ thấm nhuần
Yêu thương nồng đậm xin đừng phụ nhau
Chân thành chang chứa ngọt ngào
Bình an hạnh phúc có nào cách xa
ĐỘC CÔ LẠNH LÙNG - TQN